Can lấy mắt làm huyệt, người ta ngủ thì huyết quy về can, mắt nhờ đó mà có
thể nhìn thấy.
Thường khi ngủ có cái hoả nghi ngờ không có tên (vô danh hoặc phức chi hoả) nó
xen kẽ,
không thể trùng giãn ra để mà ngủ, cũng vẫn phải đi ngủ. Nếu như đảm hư hàn mà
không
ngủ thì tinh thần mệt mỏi, chí lại không an. Can thực nhiệt mà ngủ quá nhiều thì
tuệ kính sinh
bụi (trí khôn bị mờ), thiện căn chôn đi mát (tính tình biến thành hung ác). Tất
cả đèu do
không điều can, đảm; nằm sấp mà ngủ là ma đạo.
Nay nếu ra mấy điều cần thiết: Không cáu giận, không ngủ ngày. Ngủ là hình,
không ngủ là
thần. tinh của cái ngủ cũng là cái linh của thần.
Người ta ít ngủ thì về già tính tình và tri thức sáng sủa, sạch sẽ, không những
thần khí tươi
mát, sảng khoái mà giâc mộng cũng yên. Nếu như tham ngủ thì máu chảy về tim,
nguyên
thần dời chỗ ở, không chỉ che bịt mất tính trời, thần cũng theo cảnh mà hôn mê.
“Nội kinh” nói: “Ba tháng màu xuân, đó là phát trần, trời đát bắt đầu sinh, vạn
vật đã tươi tốt,
đêm nằm, ngày dậy, rộng bước ở sân (đi bách bộ, đi dạo), xoã tóc (ngày xưa búi
tóc phải
mở ra cho thoáng), thả lỏng thân hình, đã làm cho chi sinh. Đó là ứng với khí
mùa xuân. Đó
là đạo dưỡng sinh.
Ngược lạ là thương can (hại gan).
|