Thường người ta sống phải dưỡng ở gốc, giữ gìn ở nguồn.
Đốc thì từ Hội âm mà đi lên lưng. Nhâm thì Hội âm mà đi lên bụng.
Thân người ta có Nhâm, Đốc, bởi vì thiên, địa có Tý, Ngọ. Nhâm, Đốc ở than người
ta là lấy
lưng, bụng mà nói. Tý, Ngọ của trời đất là lấy Nam, Bắc mà nói. Có thể chia ra,
có thể hợp
lại, phân ra để thấy âm dương không lẫn lộn, hợp lại để xét bàn không có khoảng
cách. Một
mà là hai.Hai mà là một.
Người ta hiểu rõ về Nhâm, Đốc, có thể giữ được than. Cũng như Vua sáng suốt có
thể chăm
dân để yên nước. Dân chết thì nước mất, Nhâm suy thì thân tàn.
Đã là thượng than, triết sĩ hẳn phải theo lời dặn ngày xưa, đạo dẫn các kinh
(lấy ý dẫn khí đi
theo các kinh mạch), điều dưỡng thành thục thì nhà Tiên có thể chắc nền móng
(khí huyết
lưu thong là nền móng của tuổi thọ), rồi sau đó quét trừ vọng niệm (ý nghĩ tự
nảy sinh lung
tung, không đầu đuôi, không định sẵn), lấy tĩnh định (ngồi im giữ được sự vắng
lặng trong
tâm thức) làm cơ bản mà thu cái nhìn về gần (hoặc nhìn thấy tại Ấn đường,hoặc
như nhìn
thấy tại đầu chót mũi là cái nhìn về gần), nghe lại gần, chứa ánh sang mờ mờ(
trước mắt
thấy như một vầng nửa sang nửa tối), điều hơi thở êm êm, nắm vững chắc bên
trong( luôn
lưu ý vùng đan điền, không dời ý đi nơi khác), chú ý tới cái “ huyền “, khoảnh
khắc như lửa
phát trong nước, hoa nở trong tuyết, hai cái thận như được đun sôi lên, bang
quang nhu lửa
nóng, Nhâm, Đốc như cái xe bằng lửa lăn ( hoả xa luân ), tứ chi tựa như núi đá.
Khoảng
chừng như uống một ngụm nước, thiên cơ tự động nhè nhẹ mà xoay, im lặng mà nâng,
hơi
có ý định một tý, thì kim, thuỷ tự nhiên trộn lẫn ( phế khí trộn với thận khí ),
thuỷ, hoả tự
nhiên thăng giáng ( tâm khí và thận khí thăng giáng ký tế cho nhau…Đây là nội
dung mà các
nhà luyện khí công lấy làm cơ bản nhất).
|